Mùa đông về, khi những cơn gió lạnh đầu mùa bắt đầu len lỏi qua từng con phố, từng góc nhà, ký ức về những ngày xưa cũ lại ùa về, mang theo hơi ấm từ những bếp than hồng rực cháy. Giữa bầu không khí se sắt của mùa đông, hình ảnh những bó củi khô xếp gọn gàng bên hiên nhà, những ngọn lửa reo vui trong lò, và mùi thơm ngai ngái của khói bếp dường như là một phần không thể thiếu trong ký ức của biết bao thế hệ.
Ngày ấy, khi còn nhỏ, mỗi sáng sớm mẹ thường dậy thật sớm, nhóm bếp củi để nấu nồi cơm, ấm nước. Tiếng củi cháy lép bép, âm thanh xào xạc khi mẹ quạt lửa bằng chiếc quạt nan cũ kỹ, tất cả hòa quyện thành một bản hòa ca rất đỗi bình dị nhưng lại ấm áp lạ thường. Tôi thường ngồi bên bếp, đôi tay nhỏ xíu xoa xoa để hong ấm, ánh mắt ngây thơ chăm chú nhìn vào những ngọn lửa nhảy múa, lòng bỗng thấy yên bình đến lạ.
Bếp củi ngày đông không chỉ là nơi để nấu những món ăn ngon mà còn là nơi sum họp, quây quần của cả gia đình. Trong những ngày giá rét, cả nhà ngồi bên bếp, vừa trò chuyện vừa sưởi ấm. Những câu chuyện của ông bà kể về thời xa xưa, những kỷ niệm của cha mẹ, hay những ước mơ của lũ trẻ chúng tôi, tất cả đều xoay quanh ánh lửa bập bùng ấy. Hơi ấm từ bếp than không chỉ xua tan giá lạnh mà còn thắp lên sự gắn kết, yêu thương giữa các thành viên trong gia đình.
Tôi nhớ nhất là những dịp gần Tết, cả nhà cùng nhau gói bánh chưng. Những bó củi to được chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước, xếp đầy góc sân. Đêm giao thừa, mọi người thức trắng để trông nồi bánh, tiếng củi nổ lách tách hòa trong tiếng cười nói rôm rả. Cảm giác ngồi co ro bên bếp lửa, nghe câu chuyện của bố mẹ, nhấm nháp củ khoai nướng thơm lừng vừa lấy ra từ lớp tro nóng, đó là những khoảnh khắc giản dị mà khó quên nhất trong đời.
Ngày nay, những bếp than củi dần được thay thế bởi bếp gas, bếp điện. Tiện nghi hiện đại giúp cuộc sống trở nên thuận tiện hơn, nhưng đâu đó, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó rất riêng, rất gần gũi. Những ngọn lửa từ bếp củi ngày xưa không chỉ mang lại hơi ấm mà còn là biểu tượng của tình thân, của sự đoàn viên, và của những giá trị truyền thống không thể phai mờ.
Mùa đông năm nay, trong lúc cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp và nghe tiếng gió rít ngoài hiên, tôi chợt nghĩ đến việc nhóm lại một bếp củi nhỏ, để tìm lại chút hơi ấm thân thuộc từ những ngày xưa cũ. Chỉ cần một chút củi khô, một chút thời gian, và một chút hoài niệm, tôi tin rằng ngọn lửa ấy sẽ lại rực cháy, mang theo biết bao ký ức đẹp đẽ về một thời đã qua.
Bếp củi, bếp than hồng – dù có thể không còn hiện diện trong nhịp sống hiện đại, nhưng với tôi, đó luôn là ngọn lửa của ký ức, của tình yêu thương, và của một mùa đông không bao giờ phai nhạt.